29 thg 1, 2010

Bài hát xưa

Sáng tác: Quốc Bảo
Trình bày: Thủy Tiên


Và anh không còn giữ em trong tay gần
Và anh không bước ra thêm ngoài mơ êm
Chợt lòng rồi trời đã đêm hơn rồi, mà thiếu anh, giấc mơ trắng của riêng em nay
Này anh nghe bài hát kia, ấm vang lại, từ câu vui đã chứa chan tình thơ ngây
Chiều tàn rồi, bài hát nguôi ngoai rồi mà vẫn đau
Áo em trắng, là giữ cho anh

Anh quên chăng lời ca hôm xưa viết riêng cho tình
Anh quên chăng vườn hoa năm xưa đầy gió
Anh quên chăng tình ca cho em hát trong hơi mòn
Tình ngây thơ và tình ngây ngô chưa kịp vui hết Xuân thì
Giữ mãi anh trong mơ, không vỡ đâu

BÀI HÁT XƯA

Lướt đi nhẹ nhàng trong chiều thu, dễ làm người ta thấy nỗi lòng cứ dâng đầy nhớ nhung về một kỉ niệm xa cũ và về một ai đó cũng đã xưa. Và dù hình bóng ngày nào vẫn luôn trong tâm tư, đầy yêu thương giờ như lại càng thêm hiển hiện.. Những kỉ niệm dẫn dắt tình cảm trong một khúc phim nhớ ...

Thi thoảng trong nỗi nhớ em, tôi thường đi dạo quanh bờ hồ này, tới những ghế đá quen ấy, đặt mình xuống và thầm nghĩ rốt cuộc, tình là chữ viết nên bởi cả hai người .." Và anh không còn giữ em trong tay gần" mới thấy cuộc sống có vị nhạt biết bao, "và anh không bước ra thêm ngoài mơ em.." để tiếp tục nhận ra rằng chỉ em là duy nhất.. Càng những chiều xuống bằng ánh nắng hồng tía, càng thêm những nỗi nhớ thương đong đầy bằng kỉ niệm.

Và anh không còn giữ em trong tay gần
Và anh không bước xa thêm ngoài mơ em
Chật lòng rồi, trời đã đêm hơn rồi mà thiếu anh
Giấc mơ trắng của riêng em đây

Và khi em đã xa.. Tôi đi tìm hơi ấm của em ngày nào qua các con phố quen khi mùa này, gió lạnh cuốn đi từng nhịp thở. Tôi đã bất chợt nghe thấy đâu đó tiếng cười lảnh lót của em, ngay cả giữa con phố đông đầy nhóc xe cộ. Và để tôi hiểu rằng chỉ có nỗi nhớ làm bạn.

Và khi em đã xa.. Tôi nhận ra em là thế giới tôi cứ mãi kiếm tìm mà không hay lại ở ngay cạnh bên. Một thời gian dài, sao tôi vô tình nghĩ rằng, có em vẫn chưa hẳn đủ đầy. Cho đến khi, cuộc sống hầu như êm xuôi, mọi thứ dường như sắp đặt hoàn hảo đến dư thừa, em lại là phần thiếu thốn không gì bù đắp được.

Bầu trời cứ thế dần tan vào trong màu tím sẫm rồi đen huyền để chở gió mây vào đêm. Đến khi những ánh sao nhấp nháy, vầng trăng nhô dần lên từ chân trời, tôi vẫn cố gắng đi về phía đồi cây phía xa. Nơi mọi thứ gặp nhau là tình cờ, và biết đâu, sẽ lại mang em trở lại. Và nếu em trở lại, chỉ có thể là nơi kì diệu này đây. Vì gió cứ lặng im không thể nói, và vì ánh trăng cứ làm thinh nên tôi sẽ thử để một lần nữa, đem tâm hồn nhớ thả lên trời. Đôi mắt ngỡ ngàng trước những vì sao nhấp nháy, môi mơn man trong làn gió như cận kề hơi thở ai rất quen, dịu dàng tiếng hàng cây trăn trở, rằng:

Anh quên chăng lời ca hôm xưa viết riêng cho tình
Anh quên chăng đường hoa đêm xưa đầy gió
Anh quên chăng tình ca cho em hát trong hơi mòn
Tình ngây thơ và tình ngây ngô chưa kịp vui hết xuân thì
Giữ mãi anh trong mơ không vỡ đâu

Tôi biết mình đã quá quen hình hài em, đến khi em ra đi thì mới thấy trống vắng. Tôi lãng quên những phút giây có hương sắc đêm nào, cũng giữa vườn đầy trăng và gió này. Tôi không nhớ những lời thì thầm bên tai mà mải quẩn quanh những nơi vui chơi xa xỉ.. Và giờ, nhờ đêm lẻ, tình mất, nỗi nhớ cô độc gợi lên kí ức xa xưa. Giờ này, chỉ còn là nuối tiếc, một tiếng vang cười rớt lại hồn nhiên và nhớ..

0 Trả lời:

Đăng nhận xét

Related Posts with Thumbnails

Share

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More