Trong không khí trang nghiêm và ấm cúng, thánh đường chiều nay còn là nơi chứng giám cho lời thề hứa thiêng liêng của một đôi tân hôn: “Anh (em) nguyện yêu thương và giữ lòng chung thủy với em (anh) đến suốt cuộc đời …”. Trông họ thật xứng đôi và hạnh phúc. Thầm mong sao tình yêu ấy luôn trường tồn, vĩnh cửu như lời bài hát “Nothing gonna change my love for you”.
Tôi và anh đã từng có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau. Với tôi hạnh phúc không nhất thiết phải bắt nguồn từ tình yêu lứa đôi mà có thể nảy sinh từ vô vàn cảm xúc khác nhau. Vấn đề là chúng ta có biết trân trọng và giữ gìn nó hay không? Xuất phát điểm của chúng tôi chính là tình thầy trò. Khi ấy, anh là sinh viên đại học, còn tôi là cô học trò bé bỏng, ngang ngạnh cuối cấp hai. Trong những buổi rèn luyện anh văn tại nhà, tôi có dịp được nghe một số ca khúc quốc tế nổi tiếng. Và rồi giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng của “Nothing gonna change my love for you” dần dần chiếm lấy trái tim này.
If I had to live my life without you near me
The day would all be empty, the night would seem so long
With you I see forever, oh, so clearly
Không giống như nhân vật trong bài hát yêu “điên cuồng” và nồng say đến thế, nhưng dường như tôi cũng đã quen với cảm giác luôn có anh kề bên. Nhớ làm sao giọng nói trầm ấm trong mỗi lời giảng của anh, cái cảm giác thật sung sướng khi được thưởng một cốc kem sau mỗi điểm mười, … Chúng tôi đã hành trình cùng nhau trong khoảng ba năm học tiếp sau đó. Anh đến không chỉ với tư cách người thầy truyền thụ kiến thức, mà còn là điểm tựa tinh thần nâng đỡ, động viên, khích lệ tôi trong mọi hoàn cảnh. Phải chăng không gian ấy, thời gian ấy đã đẩy hai tâm hồn xích lại gần nhau hơn? Thật sự tôi rất cần sự hiện diện của anh.
Với tâm hồn đa cảm, lãng mạn của cô gái tuổi trăng tròn, tôi cũng đã từng thưởng thức “vị mật ngọt” với những “mối tình” ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên. Nhưng từ khi gặp anh, những cảm xúc thật khác lạ đang len lỏi trong tôi mà không sao lý giải hay định nghĩa, gọi tên một cách rõ ràng.
I might have been in love before, but I’ve never felt this strong
Our dreams are young and we both know
They take us where we want to go
Hold me now, touch me now. I don’t want to live without you
Lẽ nào tôi đang yêu? Còn anh thì sao? Phải làm gì để anh hiểu được lòng mình? … Quẩn quanh với hàng loạt câu hỏi không lời đáp, tôi thiếp ngủ trong tâm trạng bâng khuâng, xao xuyến. Ước chi đêm nay chúng tôi có thể mơ về nhau để hai trái tim hòa cùng một nhịp và tay trong tay tiến đến bến bờ hạnh phúc. Giá như tình cảm giữa anh và tôi luôn tươi đẹp như những ngôn từ, cung bậc của bản tình ca đang ngân vang.
Nghĩ về anh, nhớ về anh thật nhiều nhưng cô bé này lại bối rối, lúng túng biết bao khi muốn thể hiện lòng mình mỗi lúc gặp nhau. Những điều muốn nói lại không thể thốt lên lời, cảm xúc vẫn cứ mãi là của riêng tôi. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh không chấp nhận tình cảm ấy? Tôi sợ rằng anh sẽ ra đi cùng tình thầy trò thiêng liêng bấy lâu mà chúng tôi đang gìn giữ. Những khi như thế tôi lại tự an ủi mình:
If the road ahead is not so easy
Our love will lead the way for us, like a guiding star
I’ll be there for you if you should need me
“Em sẽ mãi chờ đợi nếu một ngày nào đó anh cần đến em”. Tôi tự nhủ như thế và tiếp tục trong vai trò một học sinh ngoan ngoãn, đáng yêu. Anh không hay biết gì và vẫn ân cần dạy bảo, quan tâm đến tôi như thuở nào. Thời gian này cũng chính là lúc chúng tôi gấp rút chuẩn bị cho những kỳ thi quan trọng. Quá nhiều bài vở ôn thi cuối cấp đang chờ đợi tôi, còn anh thì mãi loay hoay với luận văn ra trường. Thấm thoát đã năm tháng trôi qua, chúng tôi cũng vừa hoàn thành xong công việc của mình với những kết quả tốt đẹp. Trước khi cùng gia đình chuyển vào Sài Gòn, tôi có đến dự lễ tốt nghiệp của anh trong tâm trạng luyến tiếc, vấn vương bởi giờ đây cũng là lúc phải nói lời chia tay. Nhìn người ấy vui vẻ, hạnh phúc trong vòng tay thầy cô bè bạn, tôi cũng muốn chia sẻ bằng những lời chúc mừng tốt đẹp nhất. Nhưng vị mặn đắng, cay cay nơi cổ họng làm tan biến tất cả những gì đã dự định thổ lộ với anh.
Chiều hôm ấy, anh chở tôi đi chơi rất nhiều nơi, tâm sự rất nhiều chuyện, và kết thúc bằng một chầu kem thú vị. Trong không gian ấm cúng thân mật ấy, tôi hát tặng anh:
You don’t have to change a thing
I love you just the way you are
So come with me and share the view
I help you see forever, too
Hold me now, touch me now. I don’t want to live without you
Người ấy vỗ tay tán thưởng và bảo rằng: “Em mãi là người em gái thứ hai đáng yêu của anh”. Đâu ngờ rằng nỗi đau của anh chính là sự cô đơn, tuyệt vọng khi vĩnh viễn mất đi người em gái trong một tai nạn giao thông khủng khiếp. Lòng ngực tôi như nghẹt thở khi nhận ra: với anh, tôi mãi là cô em bé bỏng. Chính lời nói và ánh mắt ấy khiến tôi thức tỉnh, bình tâm trở lại, nhìn nhận tình cảm đích thực của mình.
Chiều nay, trong tâm trạng buồn vu vơ, tôi ngồi nghe “Nothing gonna change my love for you” nhằm ôn lại một thời để nhớ. Có lẽ cuộc đời đã rèn luyện cho tôi sự chính chắn và bản lĩnh, nên cô học trò ngày nào không còn nhớ đến “thầy” với cảm xúc tạm gọi là “yêu đơn phương” mà chỉ là sự xao động thoáng qua kèm theo một điều gì đó nuối tiếc bâng quơ. Tiết tấu nhanh, gấp ở điệp khúc bài hát có lẽ cũng chính là nhịp đập trái tim đang thổn thức trong quá khứ:
Nothing gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of I never ask for more than your love
Nothing gonna change my love for you
The world might change my whole life though
But nothing gonna change my love for you
Tôi bật cười khi nghĩ về tình cảm trẻ con của mình sao ngu ngơ đến thế. Kỷ niệm này mãi theo tôi đến suốt cuộc đời. Người ta vẫn thường nói: trái đất tròn, những người có nhân duyên với nhau sẽ có ngày hội ngộ. Cô bé tựa bên cửa sổ vẫn hy vọng và tin tưởng sẽ gặp lại “người ấy” trong tương lai không xa.
0 Trả lời:
Đăng nhận xét